tiểu tiên nữ của hắn

Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu - (Chương 273) - Tác giả Đường Quả Diểu Diểu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Hắn vừa mới ra ngục, người không có đồng nào, còn bị trước đó kẻ thù nhằm vào. Hai người trong bóng đêm nâng đỡ lẫn nhau, vượt qua nhân sinh bên trong gian nan nhất nhưng vui vẻ bảy năm. Về sau Ôn Khả An sinh bệnh qua đời, lại không nghĩ tới lại một lần nữa mở Truyện: Yêu thầm tiền bối.Thể loại: Vườn trường, sinh tử văn (đàn ông có thể mang thai), có yếu tố ngược.- đọc truyện [YOONMIN🐱🐥]YÊU THẦM TIỀN BỐI được đăng bởi Huynnie_thv_jiminie Vay Tiền Nhanh Cầm Đồ. Sau khi tan học, hiếm khi An Tĩnh ở lại không về. Cô đợi Trần Thuật ở cổng trường, nhưng đợi mãi cũng không thấy cậu đâu, gọi điện thoại cậu cũng không nghe đứng ở cổng trường một lát, có lẽ cậu đang chơi bóng rổ với đám Châu Tề, cô không muốn làm phiền cậu, nhưng một mình đứng đó cũng chán nên liền đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó, nhân tiện mua một hộp sữa chua uống và một chai ra khỏi trường sẽ đi qua cửa hàng tiện lợi, vì thế cô ngồi đợi ở đó một lúc, làm bài tập, ôn lại bài bài cũng đã làm gần xong rồi, họ vẫn chưa ra, điện thoại cũng không nghe Tĩnh cất điện thoại đi, một tay chống phong cảnh bên ngoài qua cửa kính trong suốt một lúc, cô cất bài tập vào cặp sách, sau đó đeo cặp ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi qua diện có một con ngõ nhỏ rất hẹp, hai bên tường tô vẽ linh tinh đủ loại màu sắc, mỗi bức vẽ đều không giống nhau, thể hiện cá tính, cái tôi rất rõ. Cô vừa đi vừa xem, đưa tay sờ lên lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay hai gã con trai mặc đồng phục trường trung cấp nghề đi về phía cô, một tên béo và một tên gầy, trên mặt là nụ cười không mấy tử tế, họ nheo mắt lại, càng ngày càng tiến sát lại gần Tĩnh giật mình, bước chân bất giác lùi béo trục béo tròn cưới híp mắt lại trông rất gian, hắn nói "Em gái, sao lại ở đây một mình thế."An Tĩnh nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh "Đợi bạn."Cô muốn nói đang đợi bạn, chứng tỏ cô không đi một mình, có bạn đi cùng, lát nữa sẽ có người tới, muốn dọa hai tên này để bọn chúng không dám làm không ngờ hai tên này không sợ, lại còn hống hách nói "Vậy thì bọn này đứng chờ cũng cô em, được không?" Tên gầy như que củi lại còn sờ cằm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô cùng đê Tĩnh cảm thấy khó chịu, không đáp lại lời chúng nói, đi vòng qua bên cạnh. Nhưng nào ngờ tên béo bước lên chắn đường chợt dừng bước, ánh mắt hoảng loạn."Đi cái gì?" Tên béo cao tương đương với cô, nhưng người hắn thì to gấp mấy lần cô, to béo vạm vỡ, khuôn mặt vô cùng hung dữ, "Cô em, có tiền không cho bọn này mượn một ít."Chỗ này có chút vắng người. Hơn nữa bây giờ đã rất muộn rồi, phần lớn học sinh đều đã về hết, trong đầu An Tĩnh liền vang lên tiếng chuông cảnh giác, cô căng thẳng nắm chặt tay lại, may mà bọn chúng chỉ đòi tiền, chuyện này đơn giản, cô cúi đầu lục tìm trong cặp tên đó liền đứng bên cạnh quan sát cô, chốc chốc lại quay sang nhìn gái này nhìn có vẻ là kiểu con gái vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối. Da dẻ trắng trẻo, lại còn rất xinh đẹp. Chắc chắn là dễ ăn hiếp, không biết chừng nhà còn rất giàu Tĩnh cố gắng để tay mình không rung tìm thấy ví tiền, lục tìm tiền bên trong. cô chỉ mang một trăm tệ, nhưng lúc nãy vừa mới vào cửa hàng tiện lợi mua đồ nên chỉ còn tiền lẻ. Cô mím môi, cẩn thận đưa tiền cho bọn béo vừa nhìn thấy tiền đã cau mày lại, đưa tay giật lấy, đếm xem bao nhiêu. Sau đó hắn nhổ nước bọt, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn "Ít thế này thôi à?"An Tĩnh làm mặt lạnh, bình tĩnh nói " Hết rồi."Cô đeo cặp sách lên vai, chuẩn bị bỏ đi một lần nào ngờ vừa mới nhấc chân đi được hai bước thì bị tay gầy kéo lấy cổ tay, quăng thẳng lên tường, trong lúc đó chân cô bị vấp vào hòn đá, không đứng vững chỉ thấy chân đau gầy chửi tục một câu "Kiêu cái gì mà kiêu, đám học sinh ngoan chúng mày coi thường bọn tao à? Có phải trên người vẫn còn giấu tiền không chịu bỏ ra không hả?"An Tĩnh cố nén đau, tay chống tường, cau mày nói "Tôi thật sự hết tiền rồi."Rõ ràng bọn chúng không tin, tưởng rằng cô vẫn còn giấu và tên béo nháy mắt với nhau, tên béo gật đầu, bỗng chốc hiểu ý nhau, hắn chầm chậm đi lên phía trước, xoa xoa hai tay vào nhau, khuôn mặt vô cùng đê Tĩnh mặt mày tái nhợt, mồ hôi túa ra lầm tấm trên sắp không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, cô cắn chặt môi, tay của tên béo kia sắp chạm vào quần áo của cô rồi, đúng lúc An Tĩnh không kìm được nhắm mắt định hét lên thì...Có người túm lấy vai của tên béo đau quá chửi rủa một tiếng, sầm mặt quay người lại, đang định xem đằng sau là ai. Nhưng chưa đợi hắn nhìn rõ mặt, chỉ thấy bóng người thoáng qua, tung một cú đấm rất mạnh vào mặt hắn, hắn liền thấy đau điếng, theo lực của cú đấm, hắn văng ra cơn gió thổi qua mặt cô, tốc độ vô cùng Tĩnh lấy tay che miệng, trợn tròn mắt Thuật lúc này đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt hung dữ, có điều cậu không nhìn cô, chậm rãi ngồi xuống trước mặt tên béo kia, hạ thấp giọng khàn khàn nói "Cái tay nào của mày chạm vào người cô ấy?"Tên gầy còn lại ngớ người, đột nhiên chui ở đau ra một tên vừa cao vừa to, lại mạnh tay như vậy chỉ một cú đấm đã hạ gục thằng liên tục lùi lại, chân run lẩy bẩy, muốn bỏ chạy nhưng lại bị ngưới đứng sau chắn Tề nheo mắt "Chán sống rồi à, bạn gái người ta cũng dám động vào."Mẹ kiếp, gặp rắc rối rồi. Tên gầy nhanh nhẹn liếc nhìn đường, vừa chầm chậm dịch sang bên cạnh, vừa nhận lỗi "Không dám nữa, không dám nữa." Vừa tìm thấy cơ hội là hắn lập tức bỏ Tề cau mày "Thằng khốn này, chạy cũng nhanh thật đấy."Tên béo thấy Trần Thuật mặt mày hung dữ, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tay mình, chỉ thấy lạnh gáy, mặt đau gần chết, mũi cũng bị đánh chảy máu, máu nhỏ xuống quần áo, nhuộm đỏ một đồng bọn cậu ta cũng tới, đồng bọn của mình thì chạy mất rồi, hắn khóc lóc nhăn nhó, vội vàng xua tay "Chưa chạm, chưa chạm, chưa chạm thật mà."Trần Thuật đã giận đến hoàn toàn mất hết lý trí, cậu nhếch nhếch khóe miệng, mặc kệ lời hắn nói, cậu xắn tay áo, chuẩn bị đánh tiếp thì nghe thấy phía sau có người gọi."Trần Thuật!"Trần Thuật khựng lại, đứng ngay tại nói vừa nũng nịu vừa nức nở bóp nghẹt trái tim cậu, cậu khẽ nghiêng Tĩnh vội nói "Hắn chưa chạm vào em thật."Cảnh tượng trước mắt quá bạo lực, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thuật khi đánh nhau. Bình thường cậu đều tỏ ravẻ uể oải lười nhác, hoặc là chơi bóng rổ, hoặc là chơi game, Trần Thuật như thế này có chút xa không muốn sự việc trở nên nghiêm trọng béo vừa nghe thấy vậy vội vàng gật đầu, bộ dạng lấy lòng đó rất xấu đến nỗi không ai muốn Thuật cố gắng kìm chế bàn tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng bẩn thỉu thảm hại của tên béo, giống như đang nhìn một đống rác vậy. Làn môi mỏng khẽ mở ra, thốt ra một từ hết sức ngắn gọn "Cút."Tên béo run rẩy đứng dậy, bỏ chạy thục Thuật hít một hơi thật sâu, tim bỗng đập loạn lên. Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, một màu xanh mắt lại, cậu không dám nghĩ, nếu lúc nãy không tới, An Tĩnh sẽ như thế nào, lúc ấy, khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, phát hiện cô bị hai tên ngu ngốc đó áp sát vào chân tường, nỗi tức giận không thể kìm nén được bùng lên trong lòng Tĩnh nhìn lưng Trần Thuật, rất lo lắng. Cô cau mày, cố chịu đau, cẩn thận bước lên, từ từ nắm lấy tay cậu. Bàn tay của cậu cứng đờ, cô khẽ gọi "Trần Thuật!"Tay Trần Thuật động đậy, cậu quay người lại, nhíu mày nhìn cô, không nói ngía cô từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương ở đâu, quần áo cũng không xộc xệch, cậu mới thở phào "Em không sao chứ?"Vừa nghe thấy câu nói này, An Tĩnh liền cảm thấy cay cay sống giác căng thẳng khi bị bắt nạt trước đó tan biến, chỉ còn cảm giác chua xót trào dâng trong lòng. Lúc này trong lòng cô chỉ toàn là ấm ức, nhớ nhung, sợ hãi. Cô cúi đầu, mãi không nói Thuật rất lo cho cô, cô đứng im không nhúc lúc cậu muốn nâng mặt cô lên, không ngờ, An Tĩnh chợt lao vào ngực cậu, Trần Thuật dang hai tay để mặc cho cô ôm, có chút chần chừ và lúng túng không biết phải làm thế trong vòng tay cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói "Em sợ chết đi được."Nước mắt cô tuôn trào, thật sự rất sợ, từ trước tới nay cô chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, đừng tưởng lúc nãy mặt cô không đổi sắc, nói năng bình tĩnh, thực ra trong lòng cô sợ chết đi biệt là trước mặt Trần Thuật, trong lòng cô không kìm nén được nỗi ấm ức muốn giải tỏa với cậu, may mà cậu đã tới, cuối cùng cũng đợi được cậu Thuật ôm cô thật thể trong vòng tay cậu đang run rẩy, xót xa trong lòng, chỉ hận bản thân không thể xuất hiện sớm hơn."Em không sao thật chứ?" Cậu không biết nói thế nào, hoặc có lẽ là không biết hỏi thế nào, cậu chỉ sợ cô bị tổn thương mà không nói ra."Bọn chúng không động vào đâu chứ?"An Tĩnh rời khỏi vòng tay của cậu. Khóe mắt vẫn còn đẫm lệ, đỏ hoe, khuôn mặt nhợt nhạt. Đôi mắt long lanh nước, tóc lòa xòa xung quanh, có mấy sợ rũ bên tai. Dáng vẻ trông vô cùng đáng thương vô tội, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác xót lắc đầu "Không, bọn chúng chỉ đòi tiền thôi."Trần Thuật sững người, thì ra không phải sàm sỡ. Làm cậu giật cả sau cậu nhíu mày "Đòi tiền thì em cho bọn chúng đi, ngoan cố làm gì?"An Tĩnh thấy hơi oan "Em đưa rồi mà, em đã đưa hết tiền trên người cho chúng rồi, chỉ có điều quá ít, bọn chúng không tin."Cô cúi đầu lau nước mắt, lại khịt khịt mũi như làm sai chuyện gì bị người khác giáo huấn Thuật im lặng giây lát rồi lại nói "Thế muộn như vậy rồi sao em còn chưa về nhà?"An Tĩnh mím môi, mềm giọng nói "Đợi anh mà."Trần Thuật càng cau mày chặt hơn "Đợi anh làm gì?"An Tĩnh im lặng liếc nhìn cậu một cái rồi nói rất yếu ớt "Hôm nay chẳng phải là thứ Sáu sao?"Trần Thuật liền im bặt, tuần này cậu chơi bóng rổ nhiều tới mức sắp quên mất hôm nay là thứ mấy rồi. Cậu nghĩ tới điều gì đó lại tỏ ra hung dữ nói "Thế tại sao em không gọi điện thoại cho anh?"Cậu không bao giờ không nhận điện thoại của cô, chỉ cần gọi điện là sẽ tới ngay, sao cô không gọi?"Em gọi rồi, nhưng anh..." An Tĩnh nhìn cậu, khuôn mặt đầy ấm ức "Nhưng anh không nghe, em biết làm thế nào?"Trần Thuật nghe thấy vậy sững người, cậu vội móc điện thoại trong túi ra xem, quả thực có mấy cuộc gọi nhỡ. Lúc ấy cậu để chế độ im lặng nên không nghe Thuật ngượng nghịu sờ chóp mũi, muốn tát cho mình một này trong lòng cậu toàn là hối hận, tự trách bản thân, tại sao lại để chế độ im lặng cơ chứ, rốt cuộc bóng rổ có gì hay cơ Thuật khống chế bản thân, nói với giọng phức tạp "Xin lỗi em, là anh không tốt."An Tĩnh lắc đầu, cô lại lao vào lòng cậu, ôm chặt eo cậu, mùi hương đã lâu không được ngửi thấy dâng đầy trong mũi cô, thơm thơm mát mát, cô hạ giọng thì thầm "Trần Thuật."Trần Thuật ôm chặt cô, nói "Ừ, anh đây."Chỉ mấy tiếng đơn giản như vậy mà lại khiến cô muốn một tuần họ giận dỗi, không nói chuyện hẳn hoi với nhau, cô thật sự rất buồn. Từ trước tới nay chưa bao giờ buồn như vậy, trong lòng cảm thấy trống trải, trong giờ học cũng nhớ cậu, về nhà cũng nhớ cậu, lúc ăn cơm cũng nhớ cậu, tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành bình thường lại phải vờ ra vẻ không bận Thuật vuốt tóc nhiên cảm thấy vai áo ươn ướt, cậu cau mày, lại khóc rồi? Cậu lùi lại một chút, muốn nhìn mặt cô, khẽ hỏi "Sao vậy?"Nhưng An Tĩnh không cho, cô cứ vùi mặt vào ngực cậu, túm chặt lấy áo của Thuật không biết làm thế nào, thở dài một con gái trong lòng không cho cậu nhìn, cậu chỉ thấy mềm lòng và xót xa, cậu lại ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên tóc cô đầy yêu đến khi An Tĩnh giải tỏa hết mọi cảm xúc, cô mới từ từ buông tay Thuật cúi đầu nhìn, đôi mắt cô đã đỏ như mắt thỏ."Khóc xong rồi?"An Tĩnh ngượng ngùng gật đầu."Vậy thì đi nhá? Anh đưa em đi ăn?" Trần Thuật khẽ hỏi Tĩnh lại ngoan ngoãn gật đầu, Trần Thuật khoác vai cô, lúc đưa cô đi thì nhìn thấy Tống Tư và Châu Tề đứng bên cạnh đỡ xe đạp, mặt mày háo hức như vừa xem kịch hay, không biết đã đứng nhìn bao lâu Tĩnh sững người, liền cảm thấy rất xấu hổ. Khóc trước mặt Trần Thuật cô cảm thấy không có gì cả, dù sao thì cũng là bạn trai mình. Nhưng trước mặt hai người họ... Cô cố gắng nép mình sau lưng Thuật cau mày, khuôn mặt không chút biểu cảm "Sao hai cậu vẫn chưa đi?"Châu Tề ...Tống Tư ...Bọn họ phải đi đâu đây?Vừa mới dỗ dành được bạn gái đã không cần anh em rồi. Tấn Giang VIP2018-04-16 kết thúc 77 chương Tổng bình luận sách số 12515 Trước mặt bị cất chứa số 36304 Dinh dưỡng dịch số 11020 Văn chương tích phân 652,453,824 - Văn án 1 Trần Thuật Nàng là ta cả đời tiểu tiên nữ. Trường học đồn đãi Bất thường kiêu ngạo học bá Trần Thuật, cư nhiên ở lớp ngoan ngoãn giúp chính mình bạn gái làm bài tập. Ăn dưa quần chúng hâm mộ Hắn bạn gái hẳn là hoa hậu giảng đường an nguyệt đi. Có người ra tới bác bỏ tin đồn "Không phải hoa hậu giảng đường! Là hoa hậu giảng đường nàng muội muội! Ngày hôm qua thể dục khóa, ta hồi giáo thất lấy đồ vật, vừa lúc tận mắt nhìn thấy Trần Thuật đem hoa hậu giảng đường muội muội ấn ở trên tường thân, tấm tắc, thật kịch liệt a!" Văn án 2 Trần Thuật nắm thật chặt mũ lưỡi trai, thanh âm khàn khàn An Tĩnh, đối ta cười một cái An Tĩnh sợ hãi nói Ta còn muốn đi làm bài tập Trần Thuật đốn một cái chớp mắt, bất đắc dĩ sủng nịch Ta giúp ngươi viết, mệnh đều cho ngươi. Đọc nhắc nhở chủ cao trung vườn trường Nhu nhược đạm nhiên nữ sinh x vườn trường lệ khí học bá Chớ khảo cứu Liêu vô tâm không phổi Tag Mùa hoa mùa mưa yêu sâu sắc hoan hỉ oan gia Từ khóa tìm kiếm Vai chính An Tĩnh ┃ vai phụ Trần Thuật ┃ cái khác - cường đẩy huy hiệu / nhận xét tác phẩm An Tĩnh cùng song bào thai tỷ tỷ cao nhị tuổi bị phân phối tới rồi nhất ban, ở cái này cao nhị thành tích tốt nhất lớp, học bá đại lão Trần Thuật lơ đãng chi gian bị An Tĩnh tính cách hấp dẫn, dần dần thượng tâm, hắn phát hiện nàng không giống người thường kia một mặt, chính mình ôn nhu kiên nhẫn chỉ đối nàng nở rộ. Mà An Tĩnh ở mẫu thân đem quá nhiều quan ái đều cho tỷ tỷ dưới, khó tránh khỏi cô đơn cô đơn, lại có một người bá đạo cẩn thận xông vào nàng sinh hoạt, nàng dần dần cảm nhận được Trần Thuật đối nàng trừ đồng học ở ngoài không giống nhau cảm tình, một ngày một ngày, rốt cuộc vẫn là ngăn cản không được hắn thế công, An Tĩnh cũng chậm rãi thoát khỏi gia đình trói buộc, dũng cảm theo đuổi mộng tưởng, cùng hắn cùng nhau nỗ lực thi đậu cùng sở đại học. Văn chương nhạc dạo nhẹ nhàng đơn thuần, triển lãm một hồi vườn trường ngây ngô ngây thơ luyến ái, nam nữ vai chính từ quen biết hiểu nhau yêu nhau ngọt ngào chuyện xưa, bổn văn sinh động hình tượng khôi phục thiếu niên thiếu nữ thanh xuân tùy ý sinh hoạt, hai cái vai chính cũng đều ở chậm rãi trưởng thành, nỗ lực biến thành càng tốt người, mối tình đầu là thuần khiết mà tốt đẹp, quá trình lại khó tránh khỏi có chút va va đập đập, bất quá cũng tựa như sau cơn mưa một đạo cầu vồng, chỉ có trải qua quá trắc trở, mới có thể gặp được đẹp nhất phong cảnh. [Dịch giả [ án [Thanh xuân vườn trường ngọt sủng]Kiếp trước Ánh được tướng quân cứu ra từ trong ổ của thổ phỉ, thành tiểu thiếp của tướng quân bách chiến bách thắng nổi danh thiên hạ, cuối cùng chiến tử sa trường, tiểu thiếp thắt cổ tự vẫn, đi theo tướng khi tỉnh lại, trở thành thiếu nữ Thích Ánh câm điếc, mười bảy tuổi, thiếu nữ không nghe thấy cũng không thể nói, nhưng đôi mắt đẹp như trăng sáng, tính tình cực kì dịu một hôm, cô gặp được thiếu niên lạnh lùng mà mọi người đều kiêng kỵ, đó là tướng quân của cô.[Đại ca vừa lạnh lùng vừa hung dữ trong trường] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại]Quý Nhượng trong mắt người khác Xấu tính! Có tiền! Không thể chọc!Quý Nhượng trong mắt Thích Ánh Tướng quân là đang thay trời hành đạo! Tướng quân là cướp giàu giúp nghèo! Tướng quân siêu cừ luôn!Quý Nhượng ấn cô lên tườngThích Ánh Nam sinh ấn nữ sinh lên tường chính là muốn hôn cô, moah~!Quý Nhượng???“Con mẹ nó, Quý Nhượng ra ngoài lăn lộn còn mang theo người nhà, không coi lão tử ra gì phải không?”“Không, chỉ là muốn tiểu tiên nữ của tôi nhìn rõ tôi diệt ác giúp tốt thế nào thôi.”Người người đều sợ Quý Nhượng, không ai yêu Quý Nhượng, Thích Ánh yêu hắn.[Nữ chính vì sự cố mất đi khả năng nghe nói, sau này mới hồi phục][Nam chính là tướng quân chuyển kiếp, cùng một linh hồn, không phải thế thân]

tiểu tiên nữ của hắn