tong giam doc gian manh chi yeu vo
01/2016 đến 09/2016: Giám đốc Trung tâm sản xuất số 11, đơn vị chiến lược số 11 của FPT Software - chi nhánh Tp.Hồ Chí Minh; 01/2014 đến 12/2015: Quản lý dự án tại trung tâm sản xuất số 11, đơn vị chiến lược số 11 của FPT Software - chi nhánh Tp.Hồ Chí Minh
Trợ lý giám đốc tiếng anh là Assistant Manager, họ làm việc trực tiếp với Giám đốc, lãnh đạo, người đứng đầu công ty, có thể coi họ chính là 'cánh tay phải', là trợ thủ đắc lực cho Giám đốc trong nhiều công việc, lĩnh vực. Công việc này đòi hỏi nhiều kỹ năng, kiến thức, khả năng phán đoán, thậm chí chẳng thua Giám đốc.
Ngoài thời gian trên, các chủ phương tiện cần liên hệ với nhân viên trực (điện thoại: 02703.863.764 hoặc 0913.889.308). Ông Tống Thành Phong được bầu làm Chủ tịch Hội Cựu chiến binh tỉnh . 14:48, Thứ Sáu, 14/10/2022 (GMT+7) vững mạnh; Vinh danh Chủ tịch Hồ Chí Minh;
Vay Tiền Nhanh Cầm Đồ. Thông tin truyện Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ Tác giả Đánh giá từ 0 lượt Tập đoàn quốc tế Mực Mạch, tuy gọi là Mực Mạch nhưng không phải nó không có danh tiếng gì. Đây là một tập đoàn quốc tế lớn, vốn dĩ thật sự là một tập đoàn chìm nghỉm nhưng chỉ trong vài năm gần đây, nó đã phát triển tới tầm cỡ thế giới như một kỳ tích. Khi tập đoàn Mực Mạch đi xuống trầm trọng thì anh - An Mặc Hàn xuất hiện như một vị nửa năm, tập đoàn Mực Mạch quốc tế lần nữa trở về quỹ đạo. Tất cả nhân viên của Mực Mạch quốc tế đều thở phào nhẹ nhõm. Còn bên ngoài, người ta kinh ngạc vì năng lực của vị CEO mới nhậm chức này. Nếu chỉ như vậy thì đã đành. Nhưng sau khi đưa tập đoàn quốc tế Mực Mạch về quỹ đạo, An Mặc Hàn chỉ tốn thêm 2 năm rưỡi để khiến cho tập đoàn Mực Mạch xâm nhập quốc tế mạnh mẽ, trở thành tập đoàn lớn nhất thế vì sự nổi tiếng và lạnh lùng nên có rất nhiều lời đồn thổi xung quanh đời tư của anh. Nhiều người nói anh chỉ thích đàn ông, lại có nhiều người to nhỏ rằng anh ấy đã trao trái tim mình cho một cô gái khác nên không còn cảm giác với người khác, cũng có người nói... Khi mấy tin đồn này truyền tới tai An Mặc Hàn, anh chỉ lạnh nhạt cười một cái. Cũng thế, khi chút tin đồn này truyền tới tai An Dĩ Mạch đang ở đất nước M thì cũng chỉ đổi lấy một nụ cười lạnh của cô giống như An Mặc Hàn vậy. Nam chính cả người sạch sẽ, kết cục một chọi một, không ngược. Danh sách chương Chương 1-1 Chương 1-2 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi vào cô nhi viện Đồng Thoại thì bọn nhỏ đã thức dậy từ lâu. Chúng không có quần áo đẹp đẽ, không có phòng công chúa, không có bữa sáng phong phú, bọn chúng nhanh chóng tự mình dọn dẹp rồi vội vã chạy ra sân xếp hàng. Mười mấy đứa bé đứng thành ba hàng, từ thấp tới cao, có vẻ vô cùng có kỷ luật. Nếu quan sát cẩn thận có thể thấy được đứa lớn nhất trong số chúng khoảng 10 tuổi, đứa nhỏ nhất tầm ba, bốn tuổi. Mặt mũi chúng đều rất sạch sẽ, nhưng không có cái vẻ hồn nhiên của tuổi thơ. Trong ánh mắt chúng tràn ngập sự mệt mỏi, có đứa trẻ còn đang hơi buồn ngủ nữa. Đét! Tiếng roi da thanh thúy quật xuống sân nhắc nhở, đứa trẻ đang mệt mỏi nhanh chóng mở to đôi mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen cầm cái roi da đứng phía trước bọn chúng. Người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt bỉ ổi, cằm hắn có một nốt ruồi đen thật to, đôi mắt cong như một con sói đang thấy thức ăn, toát lên màu máu, có vẻ cực kỳ bỉ thấy hắn, đứa nhỏ được vài tuổi sợ hãi rồi cả những đứa lớn hơn đứng bên cạnh cũng thấy sợ. Nhìn thấy cảnh này, tên đàn ông áo đen cười, rất là hài lòng, đây chính là kết quả hắn muốn, hắn muốn bọn nhỏ sợ hắn. Tên áo đen này tên là Trần Chí, là viện trưởng của cô nhi viện này. Không phải tất cả bọn trẻ con ở đây đều mất hết ba mẹ. Có tới hai phần ba trong số chúng là bị Trần Chí lừa bán hoặc là mua được từ những thành phố khác. Nếu bọn trẻ con không kiếm đủ tiền, chúng sẽ phải ra đường ăn xin. Đứa bé ban ngày phải đi ăn xin bên ngoài tối về sẽ còn bị phạt thêm roi nữa. “Đã là một ngày mới, chúng mày chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói của hắn rất là tục tằn, bọn trẻ bị dọa tới nỗi không thể không trả lời theo ý hắn ta. “Đã chuẩn bị xong.” Giọng nói không lớn lắm, có vẻ như không được ăn no. Đét. Lại một tiếng roi da quất xuống đất. “Chuẩn bị xong chưa?” “Đã chuẩn bị xong.” Lần này tiếng đáp lại tương đối là vang dội, bởi vì chúng nó biết, nếu đáp lại không đủ to, cái roi tiếp theo sẽ quật lên người chúng nó. “Được, chúng mày phải nhớ kỹ, tới lúc tối về kẻ thu hoạch được ít nhất, sẽ chịu hậu quả giống như nó đấy.” Theo hướng hắn chỉ tay, một bóng dáng gầy yếu nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đó là một cô bé khoảng 5 tuổi, không thấy rõ mặt cô bé chỉ thấy mái tóc rối bù và cơ thể mong manh yếu ớt. Cơ thể cô bé còn gầy nhỏ hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều, lộ rõ vẻ không đủ chất dinh dưỡng, mười ngón tay gầy nhẳng của cô bé giữ thật chặt một sợi thừng, đầu kia của sợi thừng buông xuống cái giếng đào. Cả ngày hôm qua cô bé chưa hề được ăn gì do số tiền mang về không đủ cho nên cô bé bị phạt đánh từ hai ngày trước, hôm qua lại bị đánh một ngày một đêm, cơ thể gầy yếu của cô bé đã thở ra nhiều hơn hít vào, nhưng biết sao được, cô bé vẫn làm những động tác giống hệt nhau lặp đi lặp lại. Một xô nước chuẩn bị được kéo lên tới nơi rồi, nhưng lúc kéo lên cơ thể cô bé thật sự không chịu nổi nữa, vì vậy xô nước cô bé mất sức chín trâu hai hổ mới giật lên được cứ như vậy hoa lệ hắt hết ra ngoài. Vừa khéo sao lại số nước đó lại hắt toàn bộ lên người Trần Chí vừa mới bước tới bên cô bé. “Con ngu ૮ɦếƭ tiệt, đứng lên cho tao.” Sáng sớm đã bị hắt nước, tệ hơn đây là một sáng mùa đông, đương nhiên là hắn cực kỳ căm tức, lại nghĩ rằng con nhỏ này chẳng có tác dụng gì cả, hắn ta càng đối đãi với cô bé tệ hại hơn.“Đứng lên!”Đét đét đét. Liên tục giáng ba roi lên người cô bé đã không bò dậy được nữa, cô bé không lên tiếng, cắn chặt hai hàm răng, nước mắt cũng không chảy ra.“Còn giả ૮ɦếƭ nữa sao? Đứng lên ngay.”Đét mấy roi nữa, cô bé vẫn chẳng phản ứng gì, Trần Chí càng điên tiết, ra tay càng bé chịu đựng, dần dần mí mắt cô nặng thêm, người cô thấy đau quá, sức lực trong người thoát ra ngoài từng chút từng chút một, cuối cùng cô bé nhắm mắt cùng cô cũng được giải thoát sao?Một bé trai lớn hơn một chút thấy thế bèn xông lên vội vàng kéo tay Trần Chí lại.“Chú à, nó ૮ɦếƭ rồi.”Giọng nói của cậu bé có sự run rẩy, cậu bé không đành lòng nhìn cô bé bị đánh tới thương tích khắp người, bọn nhỏ đều thấy cảnh Trần Chí đánh cô bé, nhưng không có ai đứng ra ngăn cản bởi vì những chuyện như này bọn chúng đã thấy không ít.“૮ɦếƭ rồi sao, thật là xui xẻo, mày mang nó vứt đi.” “Vâng.”Bỏ lại hai đứa nhỏ với nhau, Trần Chí đi sắp xếp công việc cho mấy đứa còn lại. Cậu bé trai bế cô bé lên, đưa tới bên một dòng suối thả cô bé vào trong dòng suối, nhìn cô một cái rồi bỏ hôm đó, sáng sớm còn là trời xanh mây trắng nhưng rồi trời bắt đầu sấm chớp đổ mưa, nước mưa rửa sạch những dơ bẩn trên người cô bé, lộ ra một dung nhan tái nhợt mà tuyệt con đường lớn cách dòng suối nhỏ không xa, một chiếc Roll-Royce màu trắng đậu bên đường. Mưa tạnh, con đường lớn được cơn mưa gột rửa sạch trong chiếc Roll-Royce là một nhà ba người, người đàn ông xem chừng hơn 30 tuổi, người phụ nữ cũng chạc tầm 30, bọn họ ăn mặc quý phái, nhất định không phải là người hai người lớn còn có một đứa bé trai ba bốn tuổi nữa. Cậu bé có ngoại hình cực kỳ đẹp đẽ, một thân quần áo mùa đông phong cách mặc trên người lại vô cùng đáng yêu.“Ba mẹ, chúng ta tới đây làm cái gì vậy?”Trong mắt bé trai tràn đầy hồn nhiên, tò mò nhìn chung quanh, tất cả sao mà mới lạ.“Bảo bối, chúng ta tới đây để ăn cơm dã ngoại mà, mưa xong không khí sạch sẽ nhất rồi, ba mẹ đưa Hàn Nhi của chúng ta tới đây để hít thở không khí trong lành.” Giọng nói người phụ nữ rất chi là dễ nghe, từng câu từng chữ đều chứa đựng sự dịu dàng.“Vâng, Hàn Nhi muốn hít thở không khí trong lành.”Bé trai nhanh chóng xuống xe, làm cho đôi vợ chồng bật họ đang là sắp xếp chỗ thức ăn dã ngoại mang theo từ nhà tới, bé trai bèn la cà tới bên dòng suối mới có ba bốn tuổi, nhỏ người nhưng rất nhaỵ bén.“Ôi, ba mẹ ơi ở đây có dòng suối nhỏ nè.”Như vừa phát hiện ra một vùng đất mới, cậu bé hưng phấn tới gần dòng suối hơn, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt sau khi nhìn thấy em gái nhỏ người chằng chịt vết thương ngất xỉu bên dòng suối thì lập tức biến mất.“Ba mẹ!”Bé trai hô to, đôi vợ chồng đang sắp xếp đồ đạc nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của bé trai còn tưởng là cậu bé gặp phải nguy hiểm họ nhanh chóng đi tới bên con trai, dĩ nhiên thấy con mình không sao họ thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc nhìn thấy cô bé đang hôn mê kia thì vẻ mặt họ trở nên vô cùng nghiêm túc.“Mẹ, bạn ấy sao vậy?”Bé trái rúc vào иgự¢ người mẹ, nhìn ba mình vươn tay bế cô gái đàn ông An Vu Triết kiểm tra một lượt cho cô bé rồi thở phào nhẹ nhõm.“Bà xã, cô bé còn sống, bây giờ chúng ta phải đưa cô bé tới bệnh viện đã.”Người phụ nữ gật đầu, trìu mến nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ôm chặt lấy con mình.“Ông xã, chúng ta mau đưa cô bé về thôi, cô bé này đáng thương quá.”Vì vậy, bọn họ không tiếp tục ở lại dã ngoại nữa mà đưa cô bé tới bệnh viện gần nhất bằng tốc độ nhanh nhất có bé được phẫu thuật, một nhà ba người không hề bỏ đi, gương mặt họ đều lo lắng và căng thẳng.“Bà xã, không sao đâu.”An Vu Triết ôm vai vợ mình, ai ủi Hạ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng phẫu bà xã lo lắng quá, An Vu Triết thở dài một cái, anh biết vợ anh chắc chắn đang nghĩ tới đứa con gái đáng thương của bọn khi có An Mặc Hàn, bọ họ đã có một đứa con gái đáng yêu. Nếu đứa bé vẫn còn, giờ nó cũng lớn bằng tầm cô bé này rồi, nhưng một cơn bạo bệnh đã ướק đi tính mệnh con gái họ. Từ đó vợ anh không thể nào gượng dậy được. Mãi cho tới khi có Hàn Nhi, tâm trạng cô mới dần bình ổn hai giờ, ánh đèn phòng phẫu thuật mới tắt hẳn. Lúc này, An Mặc Hàn đã bắt đầu gật gù trong иgự¢ mẹ rồi.“Bác sĩ, cô bé sao rồi?”Lãnh Hạ thả An Mặc Hàn vào trong иgự¢ An Vu Triết, vội vàng tiến về phía bác sĩ vừa từ trong phòng mổ đi sĩ cởi khẩu trang ra, cho họ một nụ cười an tâm.“Yên tâm đi, phẫu thuật rất thành công, đứa bé đã không sao, chỉ có điều chắc phải ngủ thêm mấy tiếng nữa mới tỉnh lại được.”“Cảm ơn bác sĩ.” An Vu Triết thành tâm cảm Hạ đang muốn đi vào phòng bệnh nhìn cô bé một chút, lại nghe thấy lời bác sĩ dặn thêm.“Đúng rồi, cô bé này có nhóm máu cực hiếm là nhóm B RH âm tính, cho nên sau này đừng để cô bé bị thương.”“Vâng, thưa bác sĩ, lời của ông chúng tôi sẽ nhớ kỹ.”“Đừng khách sáo.”Đưa mắt dõi theo bác sĩ tới lúc ông đi khuất, cả nhà ba người bọn họ xúm vào phòng bệnh, thấy rõ cô bé tái nhợt đang nằm này An Mặc Hàn đã tỉnh ngủ, cậu cũng nhìn rõ người chị nhỏ trên giường bệnh.“Hạ, đứa bé không sao rồi.”An Vu Triết an ủi vợ Hạ lau chút nước mắt nơi khóe mi, trìu mến nhìn cô bé.“Triết, có tra được là con gái nhà ai không?”Trên đường tới bệnh viện, An Vu Triết đã sai người đi điều tra tình huống của đứa bé.“Cô bé là cô nhi, bị người của cô nhi viện Đồng Thoại vứt ra suối, chắc là người ở đó tưởng cô bé đã ૮ɦếƭ nên mới mang đi vứt.”Nghe được thân thế của cô bé, Lãnh Hạ càng thêm đau lòng.“Ba, cô nhi là sao ạ? Tại sao chị này lại gọi là cô nhi?”An Mặc Hàn ngây thơ không hiểu ba mẹ mình đang nói gì, cậu chỉ nhìn chăm chú vào chị gái nhỏ như trước.“Hàn Nhi còn nhỏ, sau này sẽ rõ.”“Ồ!”An Mặc Hàn không hỏi nữa, chỉ nhìn chăm chăm cô bé trước mắt.“Triết, em muốn nhận nuôi đứa bé này.”Lời của Lãnh Hạ không gây cho An Vu Triết chút bất ngờ nào. Anh đã sớm biết bà xã mình có ý muốn nhận con gái nuôi, nếu như cô bé này có duyên với họ như vậy, bọn họ sẽ nuôi cô.“Được, để anh đi sắp xếp.”“Cảm ơn anh, Triết.”Tựa vào trong иgự¢ chồng, Lãnh Hạ cảm động chảy nước mắt.“Ngốc, nói bậy gì đấy, chúng ta là vợ chồng, em nghĩ gì anh lại không biết sao? Anh biết em nhìn thấy đứa bé này đáng thương liền nghĩ tới đứa con đáng thương đã mất của chúng ta. Anh cũng như em, thấy cô bé anh cũng như thấy được con gái mình, về sau chúng ta hãy coi cô bé là con gái chúng ta đi.”An Vu Triết nói trúng ý tưởng của Lãnh Hạ, Lãnh Hạ nhìn ông xã mình, anh luôn luôn hiểu cô như thế.
"Tổng giám đốc..."Nụ hôn bất ngờ bị cắt ngang, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, ôm lấy người An Dĩ Mạch xoay một vòng, khiến lưng cô quay về phía cửa phòng làm việc, tự mình ôm cô thật chặt, che giấu thật kỹ khuôn mặt của cô trong ngực anh."Cút ra ngoài."Thấy viên chức nhỏ vẫn còn sững sờ đứng ở cửa như cũ, lần đầu tiên An Mặc Hàn nổi giận với nhân viên công chức nhỏ lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng lùi ra đóng cửa lại, tay còn vỗ vỗ trên ngực mình, che giấu sự căng thẳng của bản thân."Dọa chết mình rồi. Tổng giám đốc vừa rồi thật đáng sợ.""Tiểu Viên, sao em lại ở đây?"Anna trở lại từ bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy viên chức nhỏ ở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc vỗ ngực mình, cứ như vừa gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ."Chị Anna, em tới thông báo cho chị là hội nghị sắp bắt đầu rồi, kết quả chị không ở đây, thế nên em liền đi tìm Tổng giám đốc, sau đó...""Anna."Cô gái tên Tiểu Viên vẫn chưa kịp nói hết, An Mặc Hàn mặt âm trầm từ trong phòng làm việc đi ra, Tiểu Viên vừa thấy sắc mặt Tổng giám đốc nhà mình, thoắt cái chạy nhảm, cô cũng không dám tiếp tục chọc giận Tổng giám đốc, cô còn muốn dựa vào công việc này để nuôi gia đình đấy, nhưng mà, người phụ nữ kia là ai vậy, Tổng giám đốc thật sự có làm quen bạn gái sao? Tiểu Viên ở trong thang máy còn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng làm việc."Tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu rồi.""Tôi biết rồi, đi thôi."Khuôn mặt An Mặc Hàn từ đầu tới cuối vẫn luôn âm trầm, giám đốc, thủ trưởng các phòng ban ngồi trong phòng họp lúc này đây cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, mọi người ai cũng cảm thấy phòng họp bây giờ như địa ngục, rất âm u, rất lạnh lẽo, cứ như thể nếu bọn họ không cẩn thận nói sai một câu, sẽ bị kéo đi chấp hành hình phạt giám đốc, thủ trưởng đưa ánh mắt cầu cứu tìm đến người ngồi ở bên cạnh An Mặc Hàn là Anna, bọn họ đều biết năng lực thư ký của Tổng giám đốc rất mạnh mẽ, có lẽ hiện tại chỉ có cô ấy mới dám nói nhưng, làm mọi người thất vọng là Anna lại lắc đầu với bọn họ một cái, ra vẻ hết sức bất lực, cô hiện tại cũng đang rất thắc mắc, Tổng giám đốc làm sao nữa là, Dĩ Mạch đi đâu rồi, giữa họ đã xảy ra chuyện gì không vui sao, Tiểu Viên đã nhìn thấy cái gì vậy? Hiện tại lòng hiếu kỳ của cô càng ngày càng mãnh liệt lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng làm việc, mọi người đều nhìn điện thoại di động của mình, không có chuông, sau cùng đều đưa mắt nhìn về phía người đàn ông với sắc mặt âm trầm đang ngồi trên ghế chủ vị Mặc Hàn lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn thấy âm báo cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt âm trầm của anh rốt cục cũng biến mất, càng khiến mọi người kinh ngạc là trên mặt anh lại còn có một tia dịu dàng, bọn họ không nhìn nhầm chứ, ông trời ơi, Tổng giám đốc của họ lúc nào thì có vẻ mặt dịu dàng như này chứ."Ừ." Anh ấn nút nhận điện thoại, ừ một tiếng, chờ người đầu dây bên kia điện thoại nói chuyện."Em muốn ra ngoài đi dạo.""Được, để Tiểu Trương đi cùng em."Nghe thấy lời này, mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc đến phát ngất, Tiểu Trương, đây là tài xế chuyên dụng của Tổng giám đốc đấy nha."Được.""Về sớm một chút, anh sẽ tan tầm sớm chút để đi ăn cùng em, anh đã đặt chỗ trước rồi, đi dạo xong, ở văn phòng chờ anh.""Được, em biết rồi.""Bye bye, chơi vui vẻ.""Bye bye."Sau đó, trước ánh mắt của tất cả mọi người, An Mặc Hàn lại gọi một cú điện thoại cho Tiểu Trương, rồi đem điện thoại di động đặt lên bàn, mở ra tài liệu ở trước mặt anh."Bắt đầu họp đi."Cuối cùng thì mọi người cũng được cứu rồi, bọn họ trăm phần cảm tạ cái người đã gọi điện thoại kia, là cô ấy đã cứu bọn họ nghị này kéo dài đã lâu, một năm có bốn cuộc hội nghị như vậy, đều tổ chức theo quý, thế nên, khi hội nghị diễn ra càng lâu, số lần An Mặc Hàn lật xem điện thoại di động càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày cầng âm trầm, mày nhíu càng khí trời có chút lành lạnh này nhưng những người cầm báo cáo chuẩn bị nộp mồ hôi lại túa ra càng lúc càng cục người cuối cùng cũng báo cáo xong, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc."Trong vòng hai ngày sau đem báo cáo kế hoạch công việc hàng quý đưa cho tôi, nội trong vong một tuần phải đi vào quỹ đạo bình thường."An Mặc Hàn từ đầu đến cuối chỉ nói mỗi câu này."Vâng. Tổng giám đốc.""Tan họp."Cuối cùng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tốp năm tốp ba đi ra khỏi phòng họp, thảo luận công việc của mình, dĩ nhiên, còn không quên buôn chuyện một chút, hôm nay Tổng giám đốc của họ uống lộn thuốc gì sao."Anna, cô có thể tan làm rồi.""Cảm ơn Tổng giám đốc, đúng lúc hôm nay tôi có việc."Anna vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị tan ca, An Mặc Hàn xoa xoa cái chán đến phát đau, có chút mệt mỏi trở lại văn này, văn phòng đã khôi phục lại dáng vẻ khi trước, những con hạc giấy kia cùng hộp cơm còn dở đã được An Dĩ Mạch dọn dẹp, An Mặc Hàn nhìn phòng làm việc của mình đã khôi phục lại nguyên trạng, bất đắc dĩ cười cười, kéo thân thể uể oải ngồi lên lúc một đôi tay chạm lên trán anh, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái dương."Mệt lắm không?"An Dĩ Mạch hỏi, nhưng không dừng lại động tác trên tay."Vẫn còn tốt, chỉ là cuộc họp hơi lâu, đầu nghe thấy những con số kia có chút đau nhức."Giọng nói An Mặc Hàn rất dịu dàng nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian tốt đẹp ít ỏi này."Hôm nay em gặp phải một cô gái rất hung dữ."An Dĩ Mạch chu chu mỏ, dáng vẻ rất đáng yêu."Sau đó thì sao?"An Mặc Hàn cười cười, anh không tin An Dĩ Mạch sẽ bị ấm ức." Sau đó, em hung hăng mà cho cô ta một bài học."An Dĩ Mạch le lưỡi, hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai."Ừm, làm tốt lắm."An Mặc Hàn cũng không tức giận, hơn nữa còn khen ngợi cô."An Mặc Hàn, em nghe được tên anh từ trong miệng cô gái hung dữ đó, anh có muốn giải thích một chút xem đây là chuyện gì không?"Động tác trên tay An Dĩ Mạch lớn hơn, An Mặc Hàn cảm thấy hơi đau, lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy nụ cười có chút gian ác của An Dĩ Mạch."Cái đó, cô ta nói gì?"Tiếng nói dò hỏi của An Mặc Hàn rất nhỏ, từ trong miệng của một người phụ nữ nghe được tên anh cũng không khó hiểu, bởi vì rất nhiều người phụ nữ đều có chuyện scandal tai tiếng với anh, nhưng mà, để An Dĩ Mạch nghe được thì không Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, động tác trên tay trở nên nhẹ hơn, An Mặc Hàn thấy thật thoải mái."Cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của anh, nhanh thôi hai người sẽ kết hôn, hơn nữa, cô ấy còn cầm thẻ của anh mua một sợi dây chuyền mà trên thế giới chỉ có duy nhất một sợi." Quan trọng là cái sợi dây chuyền kia là cô nhìn thấy trước, vậy mà tiểu thư ở quầy chuyên doanh chỉ bởi vì An Mặc Hàn mà bán sợi dây chuyền đó cho người phụ nữ Dĩ Mạch không nói cho An Mặc Hàn biết chuyện sau đó, cô thấy không cần thiết, mặc dù sợi dây chuyền đó thật sự rất đẹp, song cô tin rằng cô có thể thiết kế ra chiếc đẹp khi nghe xong An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, hiện tại anh đại khái đã biết cô nàng hung dữ kia là ai."À mà đúng rồi, gương mặt của cô ấy rất đẹp, rất quyến rũ, nếu như hai người ở bên nhau nhất định sẽ là trai tài gái sắc, do ông trời tác hợp mà thành."Nghe thấy An Dĩ Mạch nói, khóe miệng An Mặc Hàn giật giật, anh chỉ có thể nói suy nghĩ của cô thật phong phú."Yên tâm, anh kết hôn nhất định sẽ mời em đến.""Tất nhiên, tui là chị của anh đó nha."Tuy hai người đấu võ mồm qua lại, nhưng giữa họ lại có sự tự nhiên rất thân mật khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
tong giam doc gian manh chi yeu vo